Phiên
ngoại: Sở Sơn Phong từ đâu mà ra
Phiên
ngoại nằm cuối quyển hạ nhưng không liên quan chính văn, nó giải thích vì sao
Tiểu Bảo gọi Sở Lam là Sở Sơn Phong nên có thể đọc trước.
Năm
đó Tiểu Bảo vẫn còn nhỏ xíu, mới chỉ ba tuổi.
Thế
nhưng, tiểu Tiểu Bảo đã sớm bộc lộ tư chất hơn người.
Tiểu
Liễu vẫn thường tiếc nuối không thôi bản thân biết chữ quá muộn, lại thấy nhi
tử bảo bối của mình thông minh như vậy, liền quyết định sớm cho y đọc sách.
Đương
nhiên, ở chốn biên ngoại Mạc Bắc [1], người dạy học tốt nhất lựa hay
không lựa cũng chỉ có thể là Sở Lam, nhưng ai bảo tiểu Tiểu Bảo nửa đêm cứ khóc
gào quấy rầy thú tính của hắn làm hắn cực kỳ tức tối, bởi thế vẫn chây lười
kiếm cớ chưa chịu dạy.
Tiểu
Liễu có chút tức giận, nhưng cũng bất đắc dĩ chẳng biết làm thế nào.
Sở
Lam trộm coi thấy thế, cảm thấy không đành lòng, vừa càu nhàu trong miệng vừa
lết đi dạy chữ cho tiểu Tiểu Bảo.
Tiểu
Tiểu Bảo con mắt tròn xoe, trên khuôn mặt mềm mềm mịn mịn còn có lúm đồng tiền,
tuy mới chỉ ba tuổi nhưng đã lộ ra phần nào khí chất trầm ổn của bậc đại nhân,
đương nhiên không tính những lúc ở trước mặt tiểu phụ thân và đại phụ thân –
Ở
trước mặt tiểu phụ thân, Tiểu Bảo vĩnh viễn là một tiểu Tiểu Bảo đáng yêu ưa
làm nũng.
Ở
trước mặt đại phụ thân, Tiểu Bảo vĩnh viễn là một tiểu Tiểu Bảo ham đấu trí đấu
dũng.
Sở
Lam cầm bút lông, chấm mực, viết một chữ ‘bảo’ (宝) thật to, hầm hầm nói: “Đây là bảo
trong Tiểu Bảo!”
Tiểu
Bảo đứng trên ghế chăm chú nhìn một lúc, cầm lấy chiếc bút lông nho nhỏ của y
cũng viết một chữ ‘bảo’, mặc dù là lần đầu tiên viết chữ, nhưng tư thế cầm bút
rất chuẩn xác, chữ ‘bảo’ phức tạp như vậy mà y viết cũng không sai.
Sau
khi viết xong, Tiểu Bảo buông bút, hai cánh tay ngắn ngủn chắp sau lưng, hơi
quay đầu đi, biểu tình nhàn nhã thong dong ngắm nhìn con chó nhỏ đang nghịch
quả cầu tuyết ngoài sân.
Sở
Lam hận tới nghiến răng ken két, mặc dù hắn rất thích hài tử thông minh, nhưng
thằng nhãi con chết tiệt này dường như sinh ra là để phá hoại thế giới hai
người hắn và lão bà Tiểu Liễu thân yêu của hắn!
Hắn
lại cầm bút viết lên giấy một chữ ‘bảo’ theo lối cuồng thảo [2],
lạnh lùng nhìn nhi tử.
Tiểu
Bảo chăm chú nhìn một lúc, đối với một đứa trẻ mới tiếp xúc với chữ viết, lối
viết thảo có chút quá khó, y chép miệng.
Đại
phụ thân lại bắt nạt y!
Tiểu
Bảo chớp chớp mắt, bày ra dáng vẻ yếu ớt: “Đại phụ thân, con không viết được”
Sở
Lam cực kỳ đắc ý: “Ta nói rồi mà, tên của ngươi khó viết lắm, bỏ đi, đổi sang
tên khác, đổi thành một cái tên dễ viết hơn!”
Tiểu
Bảo mặc dù có chút nghi ngờ lòng tốt bất thường của Sở Lam, nhưng từ lâu đã cảm
thấy tên mình nghe chẳng hay gì cả, lúc này lập tức bám lấy Sở Lam, cầm tay
hắn: “Đại phụ thân, đổi cho con cái tên oai oai một chút nga!”
Sở
Lam nở nụ cười, cầm bút viết lên giấy chữ ‘khuyển’ (犬).
“Ngươi
coi, chữ này hay không, so với chữ ‘bảo’ hay hơn bao nhiêu!”
Tiểu
Bảo nhìn nhìn, hỏi: “Đây là chữ gì, có nghĩa là gì?”
“Đây
là chữ ‘long’, long, biết không? Long đằng hổ dược, long phi phượng vũ, chân
long thiên tử, quá hay!” [3]
“Long?”
Tiểu Bảo sướng nha, cái này y từng nghe Chu thập thúc nói rồi, rất oai phong!
Rất khí thế!
Sở
Tiểu Long!
Tiểu
Bảo cầm lấy tờ giấy trên bàn, nhảy khỏi ghế, chạy ngay tới phòng bếp.
Trên
đường còn la to: “Tiểu phụ thân, tên con là Sở Tiểu Long có hay không a?”
Sở
Lam cảm thấy tình hình không xong rồi, đang định chạy theo chặn thằng nhóc phá
bĩnh này lại, ai dè vừa vặn lúc Tiểu Liễu đi ngang qua, đụng mặt ngay tại chỗ.
Tiểu
Bảo trông thấy tiểu phụ thân, lập tức nhào tới ôm chân, Tiểu Liễu cầm tờ giấy
lên nhìn, bên trên ngoài chữ ‘bảo’, thì là chữ ‘khuyển’, chữ ‘long’ ở đâu ra?
Tiểu
Liễu oán hận trừng Sở Lam một cái rồi buông rủ tầm nhìn, không nói một tiếng.
Sở
Lam trong lòng phát run, không xong, cực kì không xong rồi, lão bà bực không
thèm nói tiếng nào, sợ là vài ngày cũng không dỗ nổi!
Nhãi
con chết tiệt, không biết học được ở đâu, bé tí đã học đòi làm kẻ xấu đi hớt
lẻo!
Nhất
định là do lão hồ ly Âu Dương dạy!
Tiểu
Liễu không thèm nhìn đến Sở Lam, chỉ xoa đầu Tiểu Bảo: “Ngươi thực sự không
thích cái tên Tiểu Bảo sao, ta thấy tên này hay mà”
Tiểu
Bảo ngửi ngửi mùi hương đặc biệt dễ chịu trên người Tiểu Liễu, cảm thấy tên là
Tiểu Cẩu cũng không vấn đề.
Tiểu
phụ thân thích cái tên Tiểu Bảo, vậy không cần đổi nữa.
Y
quay đầu lại nói với Sở Lam: “Con vẫn sẽ tên là Tiểu Bảo!”
Sở
Lam đứng cạnh đã sớm ghen ngút trời, vươn tay túm áo Tiểu Bảo lẳng y sang một
bên, kéo lão bà lại ôm vào lòng.
Tiểu
Liễu quay mặt đi, Sở Lam vẫn ôm lấy lão bà của hắn, nói ngọt dỗ dành bên tai:
“Ta đùa với nhi tử một chút thôi mà, ta hảo hảo dạy y là được chứ gì?”
Chưa
tới vài ngày Tiểu Bảo đã học được mấy trăm chữ, cũng đã hiểu được trò chơi xấu
của Sở Lam, trong lòng âm thầm ghi lại món nợ ngày đó.
Một
hôm, học tới chữ ‘lam’ trong Sở Lam.
Sở
Lam đối với chữ ‘lam’ này rất đắc ý, viết thuần thục sinh động như mây bay nước
chảy.
Tiểu
Bảo lẩm nhẩm: “Sở – Sơn – Phong?”
“Lam
(岚),
trên là bộ sơn (山) dưới là bộ phong (风), chữ ‘lam’”
Tiểu
Bảo cười ngặt nghẽo, má lúm đồng tiền phúng phính cũng móp cả vào, nhảy xuống
khỏi ghế, vừa chạy một mạch tới phòng bếp tìm tiểu phụ thân vừa la to: “Sở Sơn
Phong, Sở Sơn Phong, haha haha…”
Từ
đó, Sở Lam có thêm một biệt hiệu – Sở Sơn Phong.
Tiết tử
Ở một nơi xa xôi nào đó, đêm
khuya ngày mười lăm tháng ba, đương gia hiệu buôn Sở Sở là Sở Liễu và lão công
đang ở trên giường làm chuyện ‘ấy ấy’.
Hai người mệnh khổ mà, hàng
tháng chỉ có thể giao hoan hai ngày, mùng một và mười lăm, cơ hội hiếm có, phu
phu hai người liều mạng xuất trận.
Thế nhưng thân thể Sở Liễu không
tốt, Sở Lam còn muốn khoái hoạt, phải làm xác nhận trước: “Còn được chứ?”
Tiểu Liễu khe khẽ rên rỉ, tiếng
đáp trả nhỏ tới gần như không nghe thấy được “Ừ —”, đôi chân thon dài quấn lấy
thắt lưng hắn càng thêm chặt, tỏ ý khích lệ.
Sở Lam nhiệt huyết bừng bừng,
đang chuẩn bị thể hiện khí thế cuồng phong bão táp —
Ngoài sân, tiếng gọi sát phong
cảnh ầm ỹ : “Sở lão bản, Sở lão đại, xảy ra chuyện, Tiểu Bảo lại trốn rồi!”
Đây là lần thứ hai Tiểu Bảo trốn
đi, lần đầu là tám năm trước, làm hại Tiểu Liễu bị cảm lạnh.
Sở Lam vừa mặc y phục cho lão bà
đang nóng ruột như lửa đốt vừa mắng thầm trong lòng: “Tiểu hỗn đản, phá hư
chuyện tốt của lão tử, chạy hay lắm, chạy giỏi lắm! Có ngon thì đừng về nữa!”
Tiểu Liễu mặc xong xuôi y phục
liền nhảy xuống giường, gọi Chu lão thập đã đợi sẵn ở đại sảnh.
“Tiểu Bảo muốn đi vận chuyển
hàng hóa với mọi người mà, sao lại trốn mất?” Tiểu Liễu vội hỏi.
“Nó để lại thư –” Chu lão thập
đưa cho Tiểu Liễu lá thư nhăn nhúm.
Chữ viết trong tờ giấy cũng
không đến nỗi quá khó coi: Tiểu phụ thân, nhi tử không muốn tiếp tục phí hoài
năm tháng nữa, con sẽ tới Trung Thổ [1] , nhất định sẽ ôm về một mỹ
nhân, tiểu phụ thân chớ nên lo lắng.
Người nhất định phải bảo trọng
thân thể, ngoại trừ mùng một mười lăm chớ nên lại gần đại phụ thân, trăm triệu
lần không được mềm lòng…
Mắt Sở Lam rất tốt, thoáng nhìn
đã xem rõ rõ ràng ràng nội dung bức thư, phía sau đều là dặn dò lão bà thân yêu
của hắn đi đề phòng lão công này, lửa giận bốc tới tận đầu: “Cái đồ hỗn tiểu tử
này, Sở Lam ta là loại người như vậy sao, hả? Nó coi lão tử của nó là cái hạng
gì?
Tiểu Liễu trừng mắt hắn, oán
giận mọi người: “Ai cho các ngươi dạy y võ công!” Nếu không phải có một thân
công phu, y cũng sẽ không thời thời khắc khắc đều nghĩ tới chuyện đi Trung
Nguyên.
Sở Lam vừa định chối tội, Tiểu
Liễu đã nhanh chân làm khó hắn trước: “Lẽ nào y không phải nhi tử ngươi? Ngươi
không hề lo lắng một chút nào thế?”
Sở Lam cứng họng. Chỉ có thể
thầm nói trong lòng, tiểu hỗn đản kia cũng đâu phải có võ công muốn bước vào
giang hồ chứ, rõ ràng là ghen tị Chu lão thập cưới nhiều lão bà, hừ, tiểu sắc
quỷ, cũng không biết giống ai… Nam nhân không tốt sao, việc gì phải lấy nữ nhân
về!
Ngược lại mấy vị ma tướng sống
trong an nhàn sung sướng dưỡng thành một đoàn bụng phệ lại lầm bầm: “Sở lão
bản, võ công đâu phải do chúng ta dạy, là lão yêu với nhân tình nhân ngãi của
hắn đấy chứ…”
Sở Lam cũng ôm lấy lão bà khuyên
giải: “Đi thì cũng đi rồi, lo lắng cũng vô dụng, may là có võ công, ra ngoài sẽ
không bị người ta bắt nạt!”
Ai, thằng tiểu vô lại kia ra
ngoài, chẳng bắt nạt người ta thì thôi.
Tiểu Liễu vẫn lo lắng không yên,
mặc dù quá khứ đã qua, nhưng Sở Tiểu Bảo dù sao cũng là huyết mạch duy nhất của
Hạo Thiên giáo, mà Trung Thổ, cũng chẳng phải vùng đất tốt lành gì.
“Nếu không — chúng ta… trở về
đi…” Tiểu Liễu nắm chặt tay Sở Lam.
Sở Lam mím môi.
E rằng thực sự đã đến lúc trở
về.